Bài học ở môn nhảy cao năm xưa của tôi

        Câu chuyện xưa rất xưa nếu tính theo thời đại mì ăn liền này :)), cái thời đại mà mọi người quá busy để nhớ về quá khứ. Tôi đang nhớ về một môn học của cấp 3 đó là môn nhẩy cao. Hồi ấy học Chuyên Toán, nhưng tôi luôn là thành phần không nhận học bổng (học kém) nên việc học tập chẳng có gì đáng nói với tôi. Thay vì chơi với mấy bạn trường Chuyên thì tôi lại thích chơi với mấy bạn trường ngoài. Trong tất cả các môn học thì có một môn điểm số của tôi luôn ở top đầu, đấy là môn thể dục. Tất nhiên rồi, cao to đen (ah không trắng), không hôi :)) mà. Nhưng với những môn chạy, hay ném tạ...tôi không ngán gì cả. Duy có một môn học đó là '' nhảy cao'' lớp 11 là gây cho tôi đau đầu nhất. Lý do tôi không thể thay đổi thói quen phi hai chân qua sào từ hồi cấp 2. Những buổi tập đầu tôi chỉ qua đc 1.25 m mà thôi. Và tất nhiên cái cách tôi nhẩy trở thành trò cười cho bạn bè. Càng bối rối, tôi càng cuống, mà càng cuống thì càng phi hai chân, mà càng phi hai chân lại càng bị cười. Một vòng luẩn quẩn của môn nhẩy cao?
Kỹ thuật nhảy cao
Sự lo sợ kéo dài, chỉ tới hôm thi khi vị cứu tinh của tôi đã xuất hiện đó là bạn Hếu, anh bạn trong đội mũ cối với tôi. Trước khi thi cậu ta chỉ phải thế này, thế này (hình minh họa nhảy cao).Tôi thì vẫn biết kỹ thuật ấy, nhưng vấn đề là thói quen phản xạ. Nhưng điều ngạc nhiên không hề nhỏ với các bạn trong lớp. Đó là họ nghĩ tôi đứt ngay ở mức xà thấp. nhưng không tôi cứ nhảy ầm ẩm qua các mức xà từ thấp tới cao. Và tới khi cô bảo thôi không nâng xà nữa. Một chiến tích kỳ diệu?.
Nhớ lại tôi thấy đúng là kém quá ra trận mới học võ. Haiz cái tính tôi vẫn vậy nước đến ... mới nhẩy.
Nhưng điều tôi muốn chia sẻ bài học bản thân ở đây là gì?
-Thứ 1: Không nên làm theo thói quen và bảo thủ trong phương pháp làm việc. Ở đây tôi đã quá bảo thủ với cách nhảy khi xưa mang lại kết quả cao ở cấp 2 của mình mà không tiếp nhận phương pháp mới tốt ưu việt hơn. Thiết nghĩ trong công việc mọi người cũng thường xử lý theo thói quen. Quá bận rộn nên thôi cứ thế mà làm. Vậy nên chúng ta ngại thay đổi phương pháp làm việc hay khi quá quen với cách làm việc chúng ta bảo thủ với nó. Không chắc phương pháp mới ( phương pháp khác) đã ưu việt hơn, nhưng trước khi làm việc theo tôi cần phải lựa chọn phương pháp hiệu quả hơn để làm. Tất nhiên cũng đừng quá mất thời gian tối ưu một công việc.
-Thứ 2: Sự tự tin của bản thân. Ở đây tôi đã để kết quả học tập kiến thức ( toán, lý, hóa...) làm ảnh hưởng tới một đối tượng không liên quan là thể dục. Và khi bị cười cười thì càng mất tự tin.Trong xã hội mỗi người giỏi một mặt và đâu cứ kém cái này là kém cái kia. Thế mà có không ít người nghĩ họ hơn cái này là hơn hết. Tất cả chúng ta đều có điểm mạnh riêng nên chúng ta cứ tự tin nên làm điều mà mình thích. Quan điểm sống của tôi là cứ làm đã, cứ dấn thân đã. Cứ sợ thì làm được gì, mình không thông minh hay có điều kiện tốt, nhưng cứ kiên trì chúng ta sẽ có những thành quả nhất định. Và thành công nhỏ sẽ vun đắp để có sự tự tin lớn trong công việc lớn.
-Thứ 3: Những nụ cười hồn nhiên. Tất nhiên tôi đặt địa vị ở các bạn của mình thấy một anh bạn loắng ngoắng thế cũng cười thôi. Điều tôi đang muốn nói xã hội ở ngoài học đường. Nhiều người dễ cười cợt coi thường người khác, trong khi họ cũng không hơn ai. Có thể họ kém bạn hôm nay nhưng không có nghĩa họ kém bạn cả đời, họ kém bạn tiền bạc nhưng họ có thể không kém bạn quyết tâm....Nếu bạn không thể giúp họ, thì cũng đừng dễ dàng với nụ cười. Nụ cười rất đẹp nhưng cũng chẳng ra gì nếu chỉ biết cười cười cợt cợt.
-Thứ 4: Những người tốt. Một điều tôi thấy luôn có những người tốt ở bên ta. Những người sẽ sẵn sàng giúp bạn. Hãy bớt nhìn tiêu cực về cuộc đời đi, ngoài kia vẫn có rất nhiều người tốt.
Đó là bài học từ môn nhảy cao của tôi, bài học này giờ tôi lại nhìn lại.Hôm nay xin mạn phép chia sẻ cùng các bạn. Cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của tác giả. Nhưng mong rằng những chia sẻ này sẽ hữu ích nho nhỏ với ai đó. Cám ơn các bạn đã quan tâm tới cậu chuyện nhỏ này.

Comments

Popular Posts