Bài học về tập trung nguồn lực

        Tôi có trồng hai Trùm Ngây và sau  một năm chúng trông như hai bố con. Vậy nguyên nhân dẫn tới sự khác biệt này do đâu?. Và những suy ngẫm về sử dụng nguồn lực của chúng ta.
      

        
Phần 1. Chuyện hai chàng Trùm Ngây
Đang nằm dài trên ghế dài nhìn ngắm vườn cây, bỗng tôi nghe tiếng cười nói khúc khích.Khi mở mắt ra tôi thấy Anh chàng Trùm Ngây còi đang cười nói liếc mắt đưa tình với mấy em hoa Hồng bên cạnh
Hồng Tiểu Muội: Anh Ngư còi này, sao anh bé nhỏ vậy mà người anh em của anh lại to lớn thế kia?
Ngây còi: Ah cái thằng hâm kia ah? Anh nghĩ cuộc đời của nó gắn với hai chữ nhàm chán?. May mà nó bị chuyển sang vườn chồng rau rồi. Chứ anh lúc nào cũng ngứa mắt với nó.
Như chợt nhận ra điều gì, Ngư còi vọi lấy tay che miệng....
Hải Đường: Sao lại nhàm chán , em chỉ thấy anh ấy ít khi nói chuyện với bọn em?
Ngây còi: Lúc nhỏ khi bọn anh được nhận nước và phân bón giống nhau. Anh đã dùng nó để tạo ra những bộ cánh thật đẹp ( những cành lá xum xuê). Trong khi nó chẳng thèm may quần áo đẹp mặc, mà chỉ lo phát triển cho cái body thật to. Nó còn chẳng thèm thay bộ áo mới khi khi xuân sang (giọng anh Còi khá mỉa mai)
Hải Đường ( có lẽ thích anh Ngây to) : Sao nữa, anh kể đi
Ngây còi: Hèm các em xinh đẹp không thấy ah? Trong khi anh dùng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp. Vui đùa cùng gió mây...và mấy em xinh đẹp đây ( Ngư còn cười rất dâm dê). Thì thằng to xác ấy vẫn chỉ lo vươn lên sao cho thật to. Nhưng cũng tài thật...(Còi chép miệng)
Hải Đường lại giục : Tài gì anh kể đi, sao cứ giật gân thế?.
 Ánh mắt long lanh của mỹ nữ như đang cố tìm hiểu về anh chàng Ngư to xác, và hai má nàng như ửng hồng khi mọi người đang tập trung nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Anh Thông cao lớn vọng tới: Hải đường của chúng ta đang nhớ anh chàng Ngây ngô hả. 
Rồi cười một chàng thật lớn. Chuyện là thế này hôm trước mưa bão, nhờ có Ngây to xác mà cô nàng Hải Đường đã tránh được cảnh áo quần rách nát tả tơi. Không như mấy cô nàng khác đứng cạnh anh Còi. Hôm ấy Còi ta cũng tí nữa mất mạng. Cũng vì thế hôm sau Thanhmaterial đã thấy rằng Ngây to xác không còn vừa với cái chậu cảnh nữa, và đánh cậu ta ra vườn. Từ hôm ấy nàng Hải Đường sống trong nỗi nhung nhớ người thương. Thật là cây cối đa tình cũng thật khổ?
Phần 2. Giật mình với Tô tồ và những điều suy nghĩ
         Một làm gió thổi qua bỗng tôi nghe vẳng bên tai '' bố dậy đưa Tô đi chơi?''. Thì ra anh chàng Tô đẹp zai đang lắc tay tôi. Mở mắt ra nhìn anh con trai tôi mới nhận ra mình vừa mơ mộng...
Cầm bàn tay nhỏ bé của Tô đi quanh vườn, bình thường tôi thấy rất thanh thản. Nhưng hôm nay những suy nghĩ về hai cây Trùm Ngây cứ bủa vây quanh tôi. 
 Một điều dễ thấy mỗi một đất nước hay mỗi con người đều có một nguồn lực hữu hạn. Nhưng sẽ phải lựa chọn trong số những ham muốn ấy để đầu tư nguồn lực thích hợp. Vậy nên tất cả sẽ phải đối mặt với bài toán lựa chọn. Và những thứ không được chọn gọi là chi phí cơ hội.
         Một đất nước sẽ có nguồn lực tài nguyên, con người....là hữu hạn trong khi có nhiều lựa chọn như đầu tư cho giáo dục, quốc phòng, thể thao...Mỗi con người chúng ta đều có một nguồn lực riêng của mình đó là thời gian, sức khỏe, tiền bạc...Trong nguồn lực hữu hạn ấy chúng ta có rất nhiều lựa chọn như học hành, giải trí, xây nhà, mua xe...Khi muốn đi chơi thì thôi ko học và kết quả có thể có của việc học chính là chi phí cơ hội của việc đi chơi. 
      Mỗi cây Trùm Ngây đều có cùng một nguồn lực tương đối giống nhau đó là chất dinh dưỡng trong đất, ánh sáng, phân bón...Khi còn bé anh Còi đã chọn xử dụng nguồn lực của mình chủ yếu vào phát triển cành lá nên sau này thân anh ta bé nhỏ, không thể phát triển được. Còn anh Ngây kia đã phát triển thân trước khi phát triển cành lá, vậy nên lúc đầu trông không xanh tốt nhưng về sau lại trở thành một cái cây to lớn, cành lá sum suê. Con người chúng ta cũng vậy phải biết lựa chọn đúng thời điểm để đầu tư những nguồn lực của mình. Hay nói cách khác là việc chọn đúng thời gian để làm làm những việc thích hợp. 
(còn tiếp)
    
    

     
  

Comments

Popular Posts