Thái ông mất mã và một vài suy nghĩ nhỏ
Vài lời mở đầu
Tôi nhớ hồi cắp sách tới trường có được học qua câu chuyện '' Thái ông mất mã'' nhưng đôi khi tôi cũng nhớ là '' Tái ông mất mã''. Cái hồi tôi còn đọc rất nhiều sách Trung Quốc, và hay đi diễn thuyết với mấy em trai, em gái ( chúng bị ép nghe thôi :))). Bao năm qua mỗi khi thất bại, gặp khó khăn trong cuộc đời, tôi cũng hay nghĩ về câu chuyện này. Thủa ban đầu, tôi thường suy ngĩ ý nghĩa của câu chuyện là khuyên người ta hãy bình tĩnh trước khó khăn và thành công. Điều mà tôi suy nghĩ lúc ấy cũng giống như lời Bình luận của sách Hoài Nam Tử:
''Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa-Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái kết quả của nó. Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được Phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái Họa sẽ đến; khi gặp điều Họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước Tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống''. Ngẫm ra quan điểm trong sách Hoài Nam Tử cũng phù hợp với thuyết âm dương cùng cực của dương ắt sinh âm, mà cùng cực của âm sẽ nảy sinh âm.
Nhưng hôm nay tôi viết bài này không chỉ nói về những ý nghĩa đó, vì các bạn chắc cũng biết và hiểu rồi. Tôi xin trích dẫn lại câu chuyện nổi tiếng này, sau đó xin trình bày vài suy nghĩ nhỏ của mình. Như tôi vẫn nói, hiểu biết của tôi còn nông cạn, nên tôi xin được lắng nghe sự góp ý của các bạn. Mọi đóng góp xin gửi về mail '' doisong24h.vn@gmail.com'' hoặc bạn có thể bình luận dưới bài viết của chúng tôi.
Nội dung câu chuyện '' Thái ông mất mã'':
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão rất bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Quả nhiên con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết, quen người nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung Nguyên (Tàu). Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Vài suy nghĩ nho nhỏ:
Nếu cứ lo lắng họa phúc như thế liệu có phải là cách suy nghĩ cổ hủ không hoàn toàn phù hợp nữa không. Họa hay phúc phần nhiều là do kết quả của bản thân, tôi không đề cập tới yếu tố khách qua và tâm linh. Ở đây tôi muốn nói đến việc con người phải chủ động với vận mệnh của mình, của gia đình mình. Nếu cứ thất bại mà không rút ra bài học sâu sắc thì việc thành công sau đó ắt sẽ chứa đựng những rủi ro tiềm ẩn cũ. Khi thành công nhỏ mà đã hài lòng, tự mãn thì thất bại ắt sẽ đến. Thế nên không thể cứ thốt lên '' Thái ông mất mã'' một cách dễ dàng được. Điều quan trọng mỗi con người phải chủ động với thành công và thất bại của mình. Họa hay phúc liệu có đúng là chứa đựng trong nhau. Sao có những người sau khi thất bại họ thành công rực rỡ đến khi nhắm mắt suôi tay. Còn có người thì khốn khổ cả đời, về già không nhắm mắt được. Số phận là do con người tạo nên và chỉ có cá nhân của mọi người mới quyết định cho mọi người. Việc đón chờ họa phúc như ông lão khác gì việc há miệng chờ sung?. Hãy luôn nhìn nhận những cơ hội trong việc làm của bạn, và thấy được những rủi ro có thể có. Còn việc làm sao thấy được những điều đó trước hết hãy loại bỏ sự lười biếng, tư tưởng ỉ lại, suy nghĩ về số mệnh....
Chúc các bạn thành công
Comments
Post a Comment